KỶ YẾU LỚP HOAN THIỆN 1967 KỶ NIỆM 42 NĂM (1967-2009)  
 

NỘI DUNG

 

 

Home
Chân dung Thánh Tôma Thiện.
Trong lòng Mẹ Hội Thánh.
TRANG HÌNH ẢNH
Lớp Mẹ Vô Nhiễm: Một thoáng nhìn.
Các Cha giáo sư TCV Hoan Thiện.
Đôi lời giới thiệu lớp HT67.
Hội ngộ Mẹ Con.
Đường cong và đường thẳng.
Sinh từ lòng biển.
Thơ: Lời Dâng.
Hương lòng dâng kính ân sư.
Nhớ ơn Thầy.
Viết văn và viết cuộc đời.
Kính nhớ về Thầy.
Lần ... chuỗi đời.
Ba mươi năm trước...
Nhạc: Đừng lo chi (Nguyễn Đức Thủy)
Những người thả neo.
Thơ Thanh Quân: Vi Diệu.
Chân dung những người bạn.
Cựu Chủng sinh Huế vùng SG-XL.
Mầu nhiệm và hồng ân.
Đi mô rồi cũng nhớ về Hoan Thiện.
Một ngày trong đời.
Xin tạ chút ơn.
Trở về Huế.
Thơ: Tan hợp.
Nhạc: Cảm tạ tình Cha, tri ân tình người.
Làm... Lầm... Lỡ...
Khoảnh khắc.
Cao nguyên xanh.
Gió trần gian.
Phước đến...
Ca trưởng Phong.
Loài hoa quý.
Về Huế.
Nhạc: Tạ Ơn Chúa (Thế Phong).
Chuyện tiền trạm.
Trên từng cây số Hội Ngộ.
42 năm Hoan Thiện 67 Hội ngộ.
Có những gặp lại.
Nhạc: Dâng Mẹ (Hoàng Văn Hiệp).
Tâm sự hậu trạm
Một chuyến về quê.
Thơ: Xa mà gần (Trần Dũng).
Nhạc: Nói với nhau hôm nay.
Thương hoài ngàn năm.
Dư âm ngày ấy.
Người đặc biệt.
Thơ: Trên đỉnh yêu thương.
Nhạc: Mừng ngày vinh thắng (NĐ Thủy).
Hoan Thiện 67: Hè rực lửa.
Huấn luyện.
Tâm tình của 1 CCS HT67
Hậu trạm hay tiền trạm.
Xem bóng chuyền.
Thơ: Xuân xa nhà.
Nhạc: Tiếng ca cung đàn (T Phong).
Nhớ nhớ... quên quên...
Thư gởi HT67 tuổi 35.
Thơ: Tâm sự của tuyết.
Tường thuật Bổn mạng 2009: Bình châu.
Lếu láo qua đường.
Thu. Nhớ anh em.
Nhạc: Xin hãy trao nhau (HV Hiệp).
Người về từ Paris.
Thằng Mõ.
Những cái tát.
Hồi ký Dê Niên.
Thăm trường xưa.
Giấc mơ.
Tường thuật Hội Ngộ HT67.
Lời cám ơn.
Thư giãn.
Danh sách Hoan Thiện 67.

Vũ Quang Hà

Nhân dịp hội ngộ 42 năm HT67, anh em CCS xa gần có dịp gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một cuộc sống, Giờ đây, ngồi bên nhau nhắc lại chuyện xưa với biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp, cùng nhau hiệp dâng các thánh lễ thật nghiêm trang, các buổi cầu nguyện thật sốt sáng, những buổi sinh hoạt đầy tình thân. Đây cũng là dịp để tôi hồi tâm nhìn lại chặng đường mình đã đi qua: thật là Mầu Nhiệm và Hồng Ân.

Tôi sinh ra và lớn lên tại tỉnh Quảng Trị (quê hương thứ 2), trong thời kỳ chiến tranh ác liệt, nơi địa đầu giới tuyến. Quảng Trị là nơi có dòng sông Thạch Hãn hiền hoà, có nhà thờ Trí Bưu - Hạnh Hoa, có trường trung học Thánh Tâm, trường Phước Môn, một Cổ thành vững chắc, một linh địa Lavang đầy sự huyền nhiệm, … và Quảng Trị cũng là nơi ôm ấp nhiều kỷ niệm hồn nhiên, vô tư, trong sáng của tuổi thơ tôi. Sống trong một gia đình có truyền thống đạo đức, được vào hội giúp lễ của giáo xứ Thạch Hãn bốn năm. Học xong tiểu học tại trường trung học Thánh Tâm, tôi được cha quản xứ và gia đình nhất là mẹ tôi đưa đi dự lớp tuyển sinh tại Huế và may mắn, tôi trúng tuyển vào Tiểu Chủng Viện.

Tựu trường vào ngày 15 tháng 08 năm 1967, lúc ấy tôi chưa hiểu đi tu là gì?. Khái niệm tu trì chỉ đến với tôi sau một thời gian dài được quý cha giáo của Tiểu Chủng Viện đào tạo. Tôi vẫn còn nhớ nội dung đào tạo gồm nhiều lĩnh vực, nhưng quan trọng nhất là ba lĩnh vực sau: Đạo đức, Kiến thức và Nhân bản.

- Đạo đức giúp mình càng ngày càng hiểu biết và xác tín vào Thiên Chúa.

- Kiến thức giúp mình được mở mang trí tuệ và hiểu nhiều về cuộc sống.

- Và đặc biệt nhất là Nhân bản, tôi đã được rèn luyện nhiều đức tính tốt để làm người, biết khiêm tốn, hiền lành, kiên trì và biết tổ chức công việc một cách khoa học.

Sau 07 năm tu luyện tại Tiểu Chủng Viện, tôi được vinh dự cùng 17 anh em khác nhập Đại Chủng Viện Hoà Bình. Gia nhập Đại Chủng Viện được một thời gian ngắn, đến năm 1975 vì hoàn cảnh lịch sử mỗi người đều ra đi mỗi hướng và tôi đã vào đời bắt đầu cuộc sống mới. Công việc đầu tiên mà tôi được nhận là phụ giúp cho một nhà thầu xây dựng, nhờ tính hiền lành, chịu khó và tinh thần trách nhiệm tôi đã nhanh chóng chiếm được thiện cảm của ông chủ và bạn bè. Ông chủ rất thương và tín nhiệm tôi, nhờ đó tôi học được ở nơi ông rất nhiều điều, nhất là phương thức ngoại giao “biết người, biết ta”. Sau thời gian vừa học vừa làm, tôi bắt đầu tập tễnh bước vào nghề thầu xây dựng. Trong người đã có sẵn máu kinh doanh nên trong thời gian không lâu tôi tiến bộ rất nhanh và làm ăn khá hẳn lên. Nhưng với tính tình rất hào phóng, có thể nói là “vung tay quá trán, bóc ngắn cắn dài”, không bao giờ nghĩ đến tiết kiệm, ngoài ra còn quan hệ bạn bè không phân biệt tốt hay xấu.

Trẻ trung, hào phóng, ít kinh nghiệm, tôi không ngờ mình bị sa cơ thất thế, cuộc sống vừa đi lên một thoáng đã xuống dốc không phanh – tôi mất sạch, cuộc sống lâm vào cảnh cực kỳ khổ ải và khó khăn. Đã từng đi xe hơi, ở nhà lầu, nay phải đạp xe đi tìm kiếm công ăn việc làm, ăn uống thất thường và thanh đạm, bạn bè xa lánh. Tôi rất thấm thía, nhớ lại lời xưa: “khi vui thì vỗ tay vào, đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai”. Dù vậy tôi cũng không bao giờ phàn nàn hay trách móc bạn bè và cuộc sống, cứ một mực bền chí, không nản lòng cố gằng vươn lên.

Và cứ thế, ngày qua ngày, tháng qua tháng tôi tiếp tục vươn lên từ thử thách, quyết tâm lập lại sự nghiệp. Tôi luôn nhìn về phía trước, không ân hận quá khứ “lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng”, thất bại là do mình. Càng lớn tuổi tôi càng thêm khôn ngoan và chín chắn. Dù bôn ba kiếm sống, tôi không bao giờ bỏ Chúa, dành thời gian đi lễ, tạt vào nhà nguyện để cầu xin. Tôi xác tín: “xin sẽ được, tìm sẽ thấy, gõ sẽ mở cho”. Tôi xin và tôi đã được rất nhiều.

Giá trị của kinh nghiệm được rút ra từ cuộc sống hàng ngày, môi trường xã hội, gia đình và nhất là giai đoạn sống trong Chủng Viện, tất cả đã vun đắp và hình thành nên nhân cách đời tôi. Với đức tin, ý chí kiên cường và luôn hy vọng vươn lên, đến nay tôi đã lấy lại cho mình thế quân bình, nhưng lúc nào trong tôi vẫn ghi nhớ câu châm ngôn  “thắng không kiêu, bại không nản, thất bại là mẹ thành công”.

Thấm thoát đã 54 năm trôi qua, tôi nhận ra rằng “Tất cả đều là hồng ân”. Tôi xin tuyên xưng lòng tin của tôi vào Thiên Chúa quan phòng và muốn tỏ lòng biết ơn Chúa, biết ơn tất cả mọi người, đặc biệt là gia đình, Tiểu Chủng Viện, quý Cha giáo, quý Thầy, … đã trực tiếp hay gián tiếp dạy dỗ, chỉ bảo cho tôi được thành nhân và thành công.

Trên đây là một số kinh nghiệm quý báu được tích luỹ trong thời gian dài, tôi muốn ghi nhớ và sẽ tiếp tục hành trình còn lại này của đời tôi.