Sau khi phải tốn cả tiếng đồng hồ với cha tôi tại nhà bank chỉ để cho ông cụ chuyển một số tiền, tôi nói:
- Tại sao mình không dùng internet, ba?
- Tại sao phải qua internet? Ông hỏi lại.
- Tại vì mình sẽ không tốn hàng giờ vô bổ ở đây. Không chỉ nhà bank, ba có thể đi shopping mua bất cứ thứ gì từ internet. Mọi chuyện đều dễ dàng.
- Nếu vậy thì ba sẽ không cần ra khỏi nhà ư?
- Đúng vậy! Tôi cao hứng kể tiếp: Bất cứ món gì ba muốn, Amazon có thể mang đến tận cửa cho mình.
Và những lời sau đây của cha tôi đã làm tôi chợt tỉnh.
- Con thấy không, từ khi vô đây ba đã có dịp gặp gỡ chuyện trò 4 người bạn cũ. Có dịp trao đổi với nhân viên nhà bank, và họ bắt đầu biết ba là ai. Ba đang ở một mình.
Đây là nơi ba sẽ cần đến. Ba muốn gặp mặt từng người họ để tạo sự quan hệ cá nhân với nhau. Ba có đủ thì giờ để làm việc này.
Con còn nhớ hai năm trước ba bị bệnh nặng, ông chủ tiệm tạp hóa đầu đường đã đến thăm ba ngay tại giường?
Một lần khác mẹ con bị vấp té khi đang đi bộ trên đường. Một người bán hàng gần đó đã mau chóng dùng chính xe của anh ta chở mẹ về đúng nhà mình.
Ba làm sao có được sự quan tâm giúp đỡ đó nếu phải mua tất cả online trên internet? Đó là lý do tại sao ba muốn giao dịch với người ta, giữa những con người với nhau chứ không phải chỉ bằng những cái máy computers.
Ba thực sự muốn biết “con nguời” thật ba đang cần đến, trao đổi trong đời sống, không phải chỉ thuần túy là một kẻ “bán hàng”. Amazon đâu thể cung cấp tất cả những thứ đó cho ba, phải không?
Khoa học và kỹ thuật không phải là đời sống con ạ! Chúng ta cần có thời gian nhiều hơn giữa con người với nhau, không phải giữa con người và những cỗ máy vô tri!