Nối tiếp ngàn năm, qua những nẻo đường xuôi ngược,
Cuốn nhau đi, thiên hạ kẻ trước người sau.
Khố rách áo ôm hay quyền quý sang giàu,
Bến cuối, ga cùng… điểm dừng chân: cổ mộ!
Có rồi không, một thoáng nhạt nhoà như cây cỏ,
Biến tan hoài, bèo bọt, những con sóng xô bờ.
Sáng trên cành nghe ríu rít líu lo,
Hoàng hôn lại lặng thầm trong bóng tối…
Chiếc ghế công viên đổi phiên ai chờ đợi,
Rồi một ngày bỗng trơ trọi đơn côi.
Những hò hẹn, nhung nhớ, hờn giận, bồi hồi…
Gom một túi rải trên đường ký ức…
Cung thời gian rộn rã giọng cười, não nùng tiếng khóc,
Rồi bãi tha ma lặng lẽ khúc côn trùng.
Bon chen, hận thù, chia sẻ, bao dung…
Vó ngựa nhạt dần túi hành trang mang về vĩnh cửu!
Khàn tiếng khóc mắt khô dòng lệ tủi,
Nỗi đau nào rồi cũng lại nguôi ngoai.
Kẻ ở người đi theo núi lở, sông bồi,
Mỗi cuộc bão giông, mỗi đợt rừng thay lá…
Thân thiết hôm qua đã bây giờ xa lạ,
Chẳng đợi thiên thu vội “một cõi đi về”.
Ai hẹn ai “một mai qua cơn mê”,
Chẳng phải “bên anh, bên em”…mà sẽ là “bên ấy”!
Đêm chong đèn đợi còi tàu vang dậy,
Nai nịt hành trang chờ “tiếng trống ngũ liên”.
Chuyến tàu cuối hay vó ngựa đầu tiên,
Thân phận người, cuộc lữ hành miên viễn…!
Tháng “Mười Một” nghe vọng về đau điếng,
Không phải “tuần canh” mà lãnh trọn hung tin.
Kẻ ở người đi, mất mát điêu linh,
Núi lở, sông trôi, phận bọt bèo như cỏ dại!
Hương đã tàn mắt chưa khô dòng lệ,
Người về xa, người đi tiếp cuộc hành hương.
Chỉ mong sao rồi ở cuối độ đường,
Nghe văng vẳng ngoài kia: “Ngài đang đến!”
Sơn Ca Linh (2.11.2020)