Trong "Ðại Nam Quốc Âm Tự Vị" của ông Huỳnh Tịnh Của thì Sài tức là củi thổi, Gòn: tên loại cây cỏ bông nhẹ xốp, nhẹ hơn bông thường, trong Nam hay dùng để dồn gối, dồn nệm. Về địa danh Sàigòn thì Ðại Nam Quốc Âm Tự Vị ghi: tên riêng của đất Chợ Lớn, bây giờ lại hiểu là đất Bến Nghé.
“Ai ăn đậu hũ không?”, mới nghe tiếng rao đầu ngõ, hai anh em tôi đã ríu rít xin ít tiền lẻ của bố mẹ rồi chạy vù ra ngoài cổng. Nhưng không phải chỉ con nít “thèm” đậu hũ mà cả người lớn trong xóm tôi ai ai cũng thích món ăn dân dã này.
Hai mươi năm tại vị, Minh Mạng đã đem đến cho giang sơn Đại Nam sự vững mạnh, cho vương nghiệp họ Nguyễn một tiền đồ mới. Và con người đó đã nằm xuống giữa chốn “thiên đường trần gian” đầy tiếng chim hót, hoa đua... với sự thanh thản và mãn nguyện hoàn toàn. Lăng Minh Mạng được nhiều du khách thích nhất vì nó thể hiện ý chí về thế giới vũ trụ một cách độc đáo của người Việt Nam, đó là nét đẹp về giá trị tư tưởng.
Nón lá không xa lạ với chúng ta, ngày nay ở hải ngoại chỉ thấy nón lá xuất hiện trên sân khấu, trình diễn nghệ thuật múa nón và áo dài duyên dáng mền mại kín đáo của thiếu nữ Việt Nam nổi bật bản sắc văn hoá dân tộc, áo dài và nón lá là nét đặc thù của phụ nữ Việt Nam, chắc chắn không ai chối cãi.
Về làng An Truyền - xã Phú An - huyện Phú Vang trong những ngày đầu thu, một trong những món ăn đặc sản ở vùng đất này đã từng níu chân bao du khách và cũng gọi mời bao người về thưởng thức, đó là món bánh xèo cá kình.
Năm 1999, ông Gérard Amigues, phụ trách về văn hoá của hội đồng Lot (Pháp) đã mang gần 100 bức ảnh của ông Phan Cử (có thuở thiếu thời là dân vạn đò) về Pháp tổ chức triển lãm mang chủ đề “Phan Cử, cái nhìn về Việt Nam” tại thị trấn Cahors. Sau đây là một số bức ảnh của ông giới thiệu về đời sống dân vạn đò trên sông Hương:
Ở Huế, có một món ăn mà ít nhiều du khách đã được nghe qua và thưởng thức. Đó là món "Bánh canh Nam Phổ". Gọi là bánh canh Nam Phổ bởi vì nó có xuất xứ từ làng Nam Phổ, cũng bởi vì cách nấu đặc trưng, khác với những món bánh canh khác ở Huế. Ngày xưa, muốn ăn bánh canh Nam Phổ, phải chờ sau buổi trưa, thấy mấy o gánh từng gánh đem đi bán rong thì gọi vào...
Trong lịch sử, từng có một phố chợ Dinh, một chợ Dinh, cùng một Dinh Ông. Khi lên ngôi, vua Gia Long đã cho đào kênh Đông Ba biến vùng đất ở phía bên kia bao bọc bởi một nhánh của sông Hương, có từ thời các chúa Nguyễn, thành ốc đảo và trên bản đồ thực hiện năm 1819, L.Rey gọi là đảo Chợ Dinh.
Có người nói, dân xích lô Huế nói ít mà trải đời, nhìn vẻ chất phác và lầm lụi vậy chứ chớ coi thường, bởi trong số họ, còn có những người trước đây vốn từng là những ông giáo học hoặc giới chức công sở biết nói tiếng Tây thành thạo. Một điều ít ai biết là nhiều anh em CCS Huế trước đây đã từng đạp xích lô, có người nay là linh mục...
Huế: “Ở thì buồn, đi thì nhớ”. VBS Television Canada đã post một chương trình nói về lịch sử và mọi sinh hoạt của Huế. Cố đô Huế rất phong phú. Huế trải qua bao thăng trầm của lịch sử vẫn bình lặng ít đổi thay như các thành phố khác.
Cồn Hến thơ mộng, cơm hến xứ Huế với vị cay tê đầu lưỡi đã trở thành nỗi nhớ của người xa Huế. Những mai này, có khi cái tên cồn Hến chỉ còn là ký ức khi sông Hương không còn hến. Ngày ấy, trong làng có những gia đình ba đời làm hến như ông Vọng, chú Cường, chú Hương...
Ôi! Tình bạn của những người một thời đã đi qua đời tôi sao mà tuyệt vời và thân thương đến thế! Thật, chưa bao giờ lòng tôi rộn ràng và nao nao đến như vậy!
Không như ốc ở những nơi khác, ốc Huế có đủ các vị mặn, ngọt, chua, cay, nồng. Một chút cay của tiêu, ớt, một chút nồng và thơm của gừng sả, một chút mặn mà của nước mắm, một chút vị ngọt toát ra từ thịt ốc...
Từ Festival Huế 2008, khi phố ẩm thực đêm Gia Hội mở ra, lúc đó không chỉ du khách đến dự Festival mà cả người dân Huế cũng kéo đến để thưởng thức các món ăn đặc trưng, đậm đà chất Huế nhưng giá cả lại hết sức bình dân.
Tôi gia nhập đơn vị năm 1952. Lúc đó, tôi còn đỏ hỏn. Mẹ tôi bồng tôi đến làm thủ tục. Vị chỉ huy dội nước lên đầu tôi, mặc cho tôi chiếc áo trắng tinh, trao cho tôi cây nến được thắp sáng, ánh sáng nầy sau nầy dẫn lối đời tôi.
Thế là hết! Tôi lững thững xách chiếc va-li bước ra khỏi cổng chủng viện, bỏ lại sau lưng bạn bè và cả một khung trời kỷ niệm. Hôm ấy, tôi còn nhớ là buổi sáng cuối tháng 5 năm 1970. Bạn bè tôi, ngày hôm trước đã chia tay tôi ngay tại phòng étude, có đứa nhìn tôi ái ngại...
Ở Huế xưa kia, Ngô Đồng chỉ được trồng ở chốn vương giả. Sách Đại nam nhất thống chí còn ghi lại: "Các tỉnh ven núi đều có. Đời Minh Mạng được đưa từ Quảng Đông đem về, trồng ở hai bên góc điện Cần Chánh. Lại sai biền binh đem lá lên các núi để tìm khắp, tìm được, đem trồng ở các góc điện".
Theo các nhà nghiên cứu Huế thì chè Huế là món ăn có từ lâu đời trên vùng đất Phú Xuân, là sự kết hợp hài hoà giữa nghệ thuật chế biến Chăm Pa và món ăn truyền thống Việt để tạo nên một trong ngũ vị đặc trưng (mặn - ngọt - chua - cay - đắng) của ẩm thực Huế.