Cuối năm, nghe tin vợ chồng con trai về thăm, mẹ mừng lắm. Mẹ mong chờ ngày này lâu lắm rồi.
Mẹ chỉ có nó là con trai, tất cả tiền bạc, sức lực mẹ đều dành cho nó. Nó lấy vợ, định cư ở thành phố, được bên ngoại cho một căn nhà ở riêng, rồi đưa vào công ty của gia đình vợ nó làm việc. Với nó, gia đình vợ là nhất. Còn với mẹ, người đã sinh ra và nuôi dưỡng nó, nó thấy quê mùa, hèn kém đến lạ.
Những gì tốt đẹp nhất mẹ đã giành hết cho nó rồi, nên con gái mẹ chẳng còn gì. Thương mẹ, con gái dùng dằng mãi không chịu đi lấy chồng, dù có người thương và muốn cưới con gái của mẹ về làm vợ. Mẹ phải làm mặt giận, rồi xua đuổi, rồi đòi tự tử... con gái mới chịu xa mẹ về nhà chồng. Con gái sợ mẹ ở một mình, lỡ có chuyện gì, không biết mà về cho kịp.
Nhà con rể của mẹ ở cùng xã, không đến nỗi xa xôi gì. Nhưng con gái sinh con, chăm con, rồi mưu sinh hàng ngày, bận bịu thời gian còn không đủ. Những lần con gái về thăm mẹ cứ thưa dần, thưa dần...
Con rể tốt bụng, mời mẹ về ở chung, nhưng như thế sao được. Mẹ đi rồi ai hương khói, hoa màu vườn tược ai lo. Đấy là chưa kể, mẹ tới ở chung nhà với ông bà thông gia, mẹ sợ nảy sinh mâu thuẫn, rồi lại khổ đời con gái của mẹ.
Mẹ lau dọn từ sớm, trong ngoài sạch sẽ, để đón vợ chồng con trai. Mẹ chọn con gà béo nhất, cây rau xanh nhất, để nấu cho con ăn. Chắc chúng sẽ thích lắm.
Vợ chồng con gái mẹ thu xếp về từ sớm, phụ giúp mẹ bày biện, nấu nướng xong xuôi. Vợ chồng con trai mẹ về, chiếc xe hơi bóng lộn, đắt tiền đậu ngoài xa, vì đường vào nhà mẹ nhỏ, xe hơi không vào được.
Chúng thật sang trọng, sành điệu và kiểu cách, không giống con trai mẹ trước kia một chút nào. Chúng không ngồi vào bàn ăn đã bày ra chờ sẵn, mà chúng ra vườn, đưa tay chỉ trỏ. Một hồi lâu sau, chúng vào, nói với mẹ "Mẹ giờ già rồi, nên bán mảnh vườn này đi, lấy tiền mà dưỡng già. Chứ cơm không có đủ mà ăn, cứ ôm miếng đất này mà làm gì". Mẹ phân trần "Bán rồi bố con, ông bà tổ tiên ở đâu hả con. Các con ăn cơm đi, vợ chồng em gái con nấu đấy". "Bọn con không ăn đâu. Ai nấu thì người đó đi mà ăn". Con gái thấy vậy, thương mẹ, lên tiếng trách móc anh trai "Anh tệ thật đấy, về mà không hỏi thăm mẹ được lấy một câu. Hay là anh chị về chỉ vì mảnh vườn của mẹ. Anh chị không ăn cũng được, nhưng nên quan tâm mẹ một chút mới phải chứ". "Mày là cái gì mà lên giọng dạy đời tao. Mày mưu mô giả tạo chăm sóc bà để chiếm trọn miếng đất này chứ gì, đừng có mơ. Mình về thôi em, ở đây ngộp thở quá".
Mẹ ngồi sững sờ, đau đớn, còn chưa kịp nhìn rõ mặt con trai, hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài, không cầm lại được. Mẹ cuống quýt chạy gọi với theo "Con ơi...", nhưng chỉ có hai cái lưng áo trắng tinh là nghe lời của mẹ. Vợ chồng con gái ôm mẹ giữ lại, bật khóc. Con gái nói với mẹ mà giàn dụa nước mắt "Mẹ ơi, con xin mẹ, mẹ đừng khóc vì anh ấy nữa. Còn con đây, chồng con đây, mẹ mệt thì cứ tựa vào vai chúng con, nha mẹ".
Mẹ ngồi tựa vào người con rể, con gái nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẹ. Họ im lặng bên nhau, lắng nghe tiếng của con trai mẹ đang quát tháo ầm ĩ mấy đứa trẻ làm bẩn xe của nó. Tiếng nó xa lắm, cứ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi mất hút...
(Sưu tầm)